Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Tôi vẽ thời gian bằng màu của nỗi nhớ.

Đây có lẽ là một trong số những dấu mark + nặng ký đối với những ai muốn tạo phông nền lãng mạn cho cuộc gặp gỡ tình nhân hoặc khi bày tỏ tình cảm của mình.



Khi 18, tôi đã yêu bài hát này siết bao. Nó gắn liền với mối tình đầu chết trong lặng câm. Chính xác là tôi đã yêu đơn phương, mối tình đơn phương 4 năm.

Lần đầu tiên anh "lọt vào mắt xanh của tôi" là trên sân bóng. Tôi luôn yêu những chàng trai có máu thể thao trong người. Anh có thể đá bóng, đánh bóng chuyền cực đỉnh & cầm vợt cầu lông cũng chả kém phần thanh lịch tý nào. Tôi nghĩ bơi thì đương nhiên thôi. Tuy đã ráng đợi lắm rồi mà lũ chúng tôi cũng không thể đợi nổi đến ngày Trường cấp 3 thân yêu động thổ cái bể bơi như đã hứa hẹn, nên tôi đã có dịp trông thấy anh bơi đâu. Chuyện bơi lội này chỉ là do sự suy diễn của tôi thôi.

Tôi nhớ rằng anh có bàn tay đẹp, khỏe và to; bàn tay tôi có thể nằm ngọn, yên lặng không nhúc nhích trong cái tổ ấm áp đó. Đó là phần cơ thể của anh mà tôi thích nhất.

Anh hát hay. Không biết chơi nhạc cụ (thậm chí là ghitar) - Những người đàn ông sau này, người mà tôi yêu thương, cũng thật kỳ lạ, họ cũng đều như vậy, hát được mà không đánh đàn được. Kỳ lạ nhỉ???

Anh cũng thông minh. Phải thú nhận rằng tôi cũng dành nhiều phần tình cảm cho những chàng trai thông minh. Họ thông minh để còn nói chuyện với tôi nữa chứ ( ha ha.. Kidding).

Tối nay, tôi bỗng thấy nhớ, thấy thèm cái cái giác rộn ràng, sao xuyến, nô nức của tình yêu tuổi mới lớn. Tối thấy nhớ anh, tình yêu đầu tiên.

P/s: Tôi mừng, vì khi ấy, chúng tôi đã chưa hôn nhau. Oh, Thnx God!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét