Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Entry viết tặng những người xung quanh tôi.

Tôi đặt chân đến nơi phồn hoa đô hội này vào ngày 27 tháng 9 năm 2006.
Còn đúng 1 tháng nữa, sẽ tròn 4 năm thời gian trôi.

Tôi khăn gói lên đường, chỉ với 1 suy nghĩ duy nhất: thoát khỏi Mẹ tôi, thoát khỏi tình yêu của Bà và thực hiện được ước mơ xây dựng cái gì đó riêng của mình.

Tối nay, rong ruổi trên chiếc con ngựa sắt cà tàng, chậm chạm nhìn dòng người trôi vội vã bên cạnh mình... Không khí xe xe lạnh hiếm thấy vào 1 chiều mưa ở cái thành phố gần 11 triệu dân này.

Người giàu, kẻ khó; người tốt, kẻ xấu, người tôi yêu, kẻ tôi ghét... tất cả họ... Tất cả đều mang trong mình một ước mơ, 1 khát khao được sống một cuộc sống đúng nghĩa, như tôi...

4 năm:

- là khoản thời gian đủ đẻ Mẹ nuôi dưỡng Zenda thành hình, thành hài như bây giờ;
- là khoản thời gian mà trên khóe mắt Mẹ xuất hiện thêm những nếp nhăn;
- là khoản thời gian mà tôi đã "mài đũng quần" trên giảng đường đại học - cái việc mà tôi không phải làm chỉ vì tương lai của mình mà nó còn là thực hiện cái điều khi trẻ, Mẹ tôi đã không có điều kiện để làm được ấy.
- là khoản thời gian mà tôi đã đau khổ, day dứt vì 1 ( vài) người dừng lại, khuấy động cuộc sống của tôi lên và ra đi;
- là khoản thời gian mà tôi có thêm những người bạn tuyệt vời mới ở khắp mọi miền tổ quốc;
- là khoản thời gian mà nước mắt có lần chảy tràn qua khóe mắt khi tôi gặp phải những khó khăn, thất bại đầu tiên trong cuộc đời.

4 năm là khoản thời gian dài để có 1001 chuyện xảy ra.

Nhưng trên hết, 4 năm là khoản thời gian tuyệt vời, để tôi luôn cảm nhận thấy tình yêu thương, sự bao bọc của những người bên cạnh dành cho mình.

Tôi đã đi qua quãng đời sinh viên như thế đấy.

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010