Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Vẻ đẹp hào nhoáng của 1 cô gái trẻ thị thành.

Rạo rực, hồi hộp chờ Tiki giao sách. And finally, em đến với tôi chiều qua.


Lăn xả, tận hưởng em trọn đêm qua; 2 đứa lục đục, lạo xạo cả đêm, đến nỗi sáng dậy đi làm mắt tôi đỏ, cay xè, vì 1 đêm thiếu ngủ.
Háo hức là thế, mong chờ là thế. Nhưng qua 1 đêm, tôi lại chán em rồi.
Không như những gì tưởng tượng. Không như những gì đã quảng cáo. Tôi thấy những câu chuyện có phần nhạt nhòa & có phần tiểu thuyết quá, không như những gì tôi mong đợi là bất cứ ai đọc cũng có thể nhìn thấy chính con người mình trong đó. Nào là những huyễn hoặc của việc mối tình toàn những nhân vật gặp lại nhau sau thời gian đi du học tận trời Tây, trời Tàu; những câu chuyện về cái chết, xe Audi, nước hoa; những nhục cảm.... Tôi không thấy trong đó những chân dung của mình, của bạn & của những đứa con trẻ tuổi xa cha mẹ lên thành phố lập nghiệp. Những nhân vật, những tình tiết quá xa rời thực tế.
Em mang vẻ đẹp hào nhoáng của 1 cô gái trẻ thành thị rộn ràng. Nhưng thật xa vời như những vì sao.

Trang viết ngắn của Đoàn Công Lê Huy cũng ko làm cho người đọc ấn tượng mạnh mẽ để có thể thức tỉnh.

Dẫu sao, cũng đã order 6 cuốn để tặng bạn bè. Dẫu sao cũng là lần xuất bản đầu tiên.
Làm kỉ niệm vậy.

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

Tao bây giờ là Bác Xén Tóc, mày à.


Chạy lung tung khắp cả Sài Gòn ngày nghỉ lễ cuối cùng, vòng qua vòng lại 5 nhà sách mới lẫn cũ, vẫn chưa tìm ra phiên bản Dế mèn Phưu Lưu Ký ưng ý.Tìm một món quà sinh nhật ý nghĩa, đôi khi cũng thật khó. Chắc mấy tuần tới, phải lui tới mấy tiệm sách cũ thường xuyên, gắng tìm cho ra.

Ms. Moon vừa có 1 quyết định cho riêng cuộc đời của cổ.  Lũ chúng tôi, những đứa bạn, ko đứa nào phán xét, cho rằng nó đúng/sai hoặc sẽ ảnh hưởng tốt/xấu đến tương lai/cuộc đời cổ thế nào. Nhưng đứa nào cũng đau lòng. Chúng tôi đau lòng bởi từng lời nói như từng mũi giao đâm, từng ý nghĩ tiêu cực, từng hành động tựa như bất cần đời của cổ. Ko cần cuộc sống này, nhưng không nỡ buông là thứ cực hình còn tồi tệ hơn cái chết. Thế nên, người ta mới bảo: chết dễ nhưng sống mới khó.

Chơi với nhau bao lâu, đôi khi tôi có cảm giác, chỉ cần nhìn vào mắt, tôi có thể hiểu Mây & Gió nghĩ gì. Nhưng tuyệt nhiên, Moon thì không. Cổ khó đoán.

Cổ tự ví mình với Bác Xén Tóc, một thời oanh liệt lẫy lừng  - kẻ đã từng cắt râu anh chàng Dế Mèn trai tráng; để rồi, sau này lui về, chấp nhận cuộc sống của kẻ ẩn dật, vui đùa cùng ong bướm. Cổ thậm chí còn ví lũ trẻ ngỗ ngược kia chính là những tai họa/ những thế lực mà chính cái oanh hùng, cái ý chí phấn đấu, cái lý tưởng sống nghĩa hiệp cùng cái tài của Bác không thể cưỡng lại, không thể chống trả lại được.

Tôi không phản đối cổ ở điểm này. Cuộc sống này, số phận này, như đôi bàn tay Phật Tổ, Tề Thiên Đại Thánh có cùng 72 phép thần thông cũng không thể thoát nổi. Điều này, càng lớn, mỗi con người chúng ta đều sẽ nghiệm thấy.

Nhưng cái day dứt trong tôi chính là việc chấp nhận điêu ấy quá sớm? Còn điều gì tệ hai hơn việc thấy đồng đội mình buông gươm, và việc duy nhất mình có thể làm là giương mắt đứng nhìn.

Với quá nhiều điểm khác biệt về tính cách, suy nghĩ, tôi & Moon đôi khi không đủ gần gũi để có thể chia sẽ những điều thầm kín bên trong - điều mà khiến tôi điên lên được, ước chi có thể xé toạt cổ ra, xem bên trong có gì mà cổ lại sống 'phiêu diêu' thế kia. Lực bất tòng tâm.

Cuối tháng, khoản cách địa lý giữa chúng tôi sẽ được kéo dài ra thêm 1 tý nữa. Nhưng hy vọng rằng, khởi đầu mới này của cuộc đời cổ sẽ là 1 khởi đầu tốt đẹp. Cổ vui & hạnh phúc là niềm vui của lũ chúng tôi.

With love,