Trưa nắng, mùi nước hoa sáng nay hơi nặng. Đầu óc khó nghĩ quá.
Mấy hôm nay, cố gắng fisnish cho xong cuốn "Ăn, Cầu Nguyện & Yêu". Đây là lần thứ đọc thứ 2, cách đây đúng 2 năm. Tỷ lệ hiểu tăng lên 30%, tính từ mức 0 - thuở ban đầu.
- Dục vọng là lỗi thiết kế.
- Đừng để cho cơ thể bạn có cơ hôi được suy sụp. Vì nó rất dễ để trở thành một khuynh hướng & lặp đi lặp lại.
- Nhưng tôi yêu anh.
- Nhưng tôi nhớ anh.
- Nước Ý xinh đẹp.
- Ánh nắng.
- Nước mắt thổn thức
- Xinh đẹp
- Tĩnh lặng tuyệt đối.
- Sự kiểm soát. Cô có vấn đề về sự kiểm soát.
- Richard đến từ Texas: đôi bàn tay to bự có thể làm hư hại một số thứ...
Trên là những dòng chữ vẫn còn đọng lại trong tâm trí, tôi đang đọc đến hạt 63, 2 tháng còn lại của Liz để tìm kiếm sự tỉnh lặng tuyệt đối ở Ấn.
Tôi chưa bao giờ giám đối mặt với sự yên lặng của đất, yên lặng của trời & cả yên lặng của người để cảm nhận thấy bản thân mình một cách trọn ven, nghiêm túc cả. Hai mấy năm sống trên cõi đời, quá sợ hãi nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng, quá sợ hãi cái gọi là yên lặng, tôi luôn dễ dàng để cho âm thanh/ tiếng nói trôi qua kẽ môi mình, chạy tuột ra ngoài không trung, lấp đầy cái bầu không khí xung quang mình bởi âm thanh, tiếng động, không tĩnh lặng. Nó làm tôi thấy hình như mình vẫn còn đang sống, đang hít thở & hình như bằng cách nào đó, đang tiếp xúc/ trao đổi với thế giới bên ngoài.
Tôi = không tỉnh lặng.
Bất đẳng thức trên, có lẽ quá đỗi tự nhiên được mặc định trong đầu óc, để rồi tôi luôn nghĩ mình thuộc type những người sôi nổi, có hơi hướng hướng ngoại... hàng ngàn từ có thể diễn tả.
Nhưng tôi cảm thấy buồn lắm. Một cảm giác trống rỗng trong lòng.
Sài Gòn, 1 tháng nữa đến sinh nhật 24.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét