- để không còn được nhìn thấy những cánh bướm dập dờn trên những cánh đồng hoa dại,
- để thấy rừng cao su thay lá xanh mơn mởn,
- để chạy theo những tia nắng mặt trời đỏ cam mỗi khi chiều tà trên đường vào Trang Trại,
- để ngắm những đồi cà phê nở hoa trắng xóa, thơm ngọt.
Gia Lai đẹp nhất là sau Tết Âm Lịch. Kỳ quốc lễ này vừa kết thúc cũng là mùa lễ hội của người đồng bào ít người bắt đầu. 3 ngày Tết, 7 ngày xuân, 30 ngày tháng Giêng vui vầy.
Về Tết đợt này, tôi bỗng thấy nơi đấy, nơi mà một phần trong tôi gắn chặt với ấy (*), đẹp lạ thường. Cái đẹp của 1 người thiếu nữ đang độ tuổi dậy thì, căng tràn sức sống và tôi như vui khi mỗi lần gặp lại, tôi lại thấy những phần mới mẻ phát triển/này nở thêm trên thân thể của cô thiếu nữ có đôi mắt trong veo ấy.
Cô gái ấy sống trong mỗi hơi thở, cùng tôi.
Trên hình là bụi cỏ dại mọc trên móng nền nhà sau tớ. Cô nàng nào lại không khẽ thốt lên khi nhìn những cánh bướm dập dờn đầy mê hoặc như thế chứ.
(*): Tôi đến thăm lại nơi ấy khi tôi khoản 8 tuổi. Ngôi nhà ngày xưa Ba & Mẹ cùng xây dựng nên. Nhau + rốn của tôi được Ba chôn dưới bụi chuối sau nhà. Lúc ấy nó vẫn còn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét