Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Viết cho một chiều thứ 2 nhẩn nha ở nhà.

Chuyện tình cảm là một phạm trù mà tôi luôn luôn là người dở tệ.
Tôi muốn viết entry này tặng anh, người luôn ở cạnh và chăm sóc tôi suốt thời gian qua.
Anh thấu hiểu & chia sẽ.
Anh quan tâm & yêu thương.
Anh chiều chuộng & nâng đỡ.
Anh yêu tôi với chính những gì là xấu xí nhất luôn có ở mỗi người.
Anh chấp nhận tôi ở tất cả mọi điểm, ko hề phàn nàn.
Đối với anh, tôi là một tình yêu lớn. Đâu đó, trong câu chuyện, tôi nhận ra rằng anh còn mong muốn nhiều hơn thế nữa. Anh muốn mở ra cho cả hai đứa chúng tôi 1 thế giới mới mà tôi cảm thấy vô cùng la lẫm và đôi khi sợ hãi khi phải đối mặt.

Nhưng câu chuyện không chỉ có vậy. Tôi chưa bằng lòng với thực tế. Đôi khi sống trên đời, và toi tự hỏi rẳng mình còn đang mong muốn, tìm kiếm điều gì khác nữa? Sống ngập tràn trong sự yêu thương của anh, tôi cảm thấy đó dường như vẫn chưa phải là điểm dừng của mình. Tôi đang thực sự mong muốn điều gì đây? Không ít người nói tôi gàn dở. Không ít người nói tôi ngu ngốc. Không ít người nói tôi ngu muội. Nhưng một thực tế rằng, thật khó khăn để có thể chia đôi.

Tôi cảm thấy mình có tội khi mang hình bóng của một người khác trong trái tim mình, ngày qua ngày. Tôi đang hủy hoại anh, hủy hại bản thân mình và những điều tốt đẹp phía trước. Nhưng cũng thật khó khăn, tôi không quyên được hình bóng ấy.


Now I know whay they said every rose has it thorn,
like everymorning has it dawn,
like every cowboy sing his sad, sad song....

Sài Gòn, một chiều sắp mưa.
Ghen với gió, giận cơn mưa, mong cho trời đứng lại.
Giật nụ hôn từ gió khát, làm trời cao để ôm mưa.
Đi kiếm nắng tận mây xa, mong cho lòng ấm lại,
Để còn yêu mùa gió mới, để còn say tình chênh vênh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét