Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Và thiên hạ gọi đây là nổi loạn.


Chân dung tôi, 1 tối thứ 5 (Tuần trước):

Cách đó 2 tiếng: răng đầy bựa, móng tay đầy cáu bẩn, người hôi hám, tóc bết lại vì 3 ngày ko tắm, quần áo sộc sệt & thậm chí tôi còn mang dép lê đến công sở.

Ôi, tuổi 23!
Ôi, Tôi sợ Tình Yêu!
Sài Gòn, ngày 25.05.2011

Bình minh vẫn đợi ta bên rìa Trái Đất.

Bài viết này được publish sau khi màu nail móng tay vừa khô.

Lâu lắm, ghé lại thăm nhà of Nina, lại mạn phép xin đăng 1 bản thơ hay:

ĐI THEO NGÔI SAO DIGAN

Con ong đất bay tới hoa thơm ngát
Con bướm bay tới bụi bìm bìm
Người di gan theo tự do dẫn bước
Đi theo ngôi sao rực rỡ di gan

Người di gan theo tự do dẫn bước
Đi tới khi mắt vẫn thấy đường
Ngôi sao dẫn đi trọn vòng trái đất
Và sẽ lại về bên cạnh người thương


Những lều trại di gan dần khuất bóng
Ta bước dần tới chốn bặt tin
(Bình minh chờ ta bên rìa trái đất)
Nào lên đường, vững bước, di gan!


Con rắn đốm – tới nơi khe núi
Con ngựa hoang – nơi phóng khoáng thảo nguyên
Cô gái di gan theo người thương mến
Máu di gan gọi vào chốn đêm đen


Con lợn rừng – vào đầm lầy rậm rạp
Diệc xám – vào giữa đám sậy lau
Con gái di gan theo người thương vào đêm tối
Vì những tâm hồn tự do rất gần nhau


Và sánh bước đến cùng định mệnh
Địa ngục hay thiên đường cũng chẳng đắn đo
Chỉ cần phải đi, không sợ gì vạn dặm
Đến chân trời, hay xa nữa cũng không lo!


Vậy tiến lên – theo sao di gan du mục
Tới những băng xanh nơi biển đặc đã lâu
Nơi tàu lóe sáng vì băng vừa đóng
Dưới hào quang rực rỡ cực địa cầu


Vậy tiến lên – theo sao di gan du mục
Tới sục sôi những vĩ độ nam phương
Nơi bão táp như trời dùng chổi xể
Đang quét đi những bụi đại dương


Vậy tiến lên – theo sao di gan du mục
nơi cánh buồm run rẩy lúc hoàng hôn,
Và mắt người rầu rĩ tha phương
Nhìn bầu trời đang hiện ra đỏ rực


Vậy tiến lên – theo sao di gan du mục
Nơi gặp bình minh ở tận phía đông
Nơi con sóng khe khẽ đỏ hồng
Đang bò tới cát bình minh êm ái


Con chim ưng bay lên mây cao vút
Tuần lộc đi vào chốn rừng sâu
Còn đàn ông phải đi tìm bạn gái
Luật lệ này đã có từ lâu.


Đàn ông phải đi tìm bạn gái
Hỡi những con đường xin hãy bay xa
Bình minh đợi ta bên rìa trái đất
Và trái đất này – tất cả dưới chân ta!

Rudyard Kipling

Bản dịch: 1 góc của Nina

Nó làm tôi nhớ lại những hình ảnh của cô gái digan trong truyện Thằng Gù Ở Nhà Thờ Đức Bà. Tôi đọc lâu rồi, lăm lắm rồi, từ thuở còn ở độ tuổi kiêu căng trăng tròn. Tôi đã say mê cái nhựa sống tràn trề của cô ấy nhường nào, cái ngây thơ của cô ấy ra sao & đương nhiên cả tình yêu của cô ấy nữa, nó thật trong sáng.

Tôi vẫn nuôi dưỡng trong tâm trí hình ảnh đôi chân trần của cô xoay tròn trên nền gạch của Paris xưa, chiếc váy dài chấm gót xòe rộng theo những lần twirling của cô chủ.

Có lẽ, tôi nên đọc nó lại lần nữa, để sống lại những kỷ niệm đẹp đẽ của tình yêu & nhân tiện, vẽ thêm màu cho tâm hồn khô héo 1 thời gian của mình.

Entry tặng cho màu nail mới, màu tím của sự chờ đợi.

Sài Gòn, rạng sáng 01/06/2011.

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

Đánh cắp tý thời gian của công sở.

Lại đánh cắp tý thời gian của công sở.
Trưa nắng, mùi nước hoa sáng nay hơi nặng. Đầu óc khó nghĩ quá.

Mấy hôm nay, cố gắng fisnish cho xong cuốn "Ăn, Cầu Nguyện & Yêu". Đây là lần thứ đọc thứ 2, cách đây đúng 2 năm. Tỷ lệ hiểu tăng lên 30%, tính từ mức 0 - thuở ban đầu.
- Dục vọng là lỗi thiết kế.
- Đừng để cho cơ thể bạn có cơ hôi được suy sụp. Vì nó rất dễ để trở thành một khuynh hướng & lặp đi lặp lại.
- Nhưng tôi yêu anh.
- Nhưng tôi nhớ anh.
- Nước Ý xinh đẹp.
- Ánh nắng.
- Nước mắt thổn thức
- Xinh đẹp
- Tĩnh lặng tuyệt đối.
- Sự kiểm soát. Cô có vấn đề về sự kiểm soát.
- Richard đến từ Texas: đôi bàn tay to bự có thể làm hư hại một số thứ...

Trên là những dòng chữ vẫn còn đọng lại trong tâm trí, tôi đang đọc đến hạt 63, 2 tháng còn lại của Liz để tìm kiếm sự tỉnh lặng tuyệt đối ở Ấn.

Tôi chưa bao giờ giám đối mặt với sự yên lặng của đất, yên lặng của trời & cả yên lặng của người để cảm nhận thấy bản thân mình một cách trọn ven, nghiêm túc cả. Hai mấy năm sống trên cõi đời, quá sợ hãi nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng, quá sợ hãi cái gọi là yên lặng, tôi luôn dễ dàng để cho âm thanh/ tiếng nói trôi qua kẽ môi mình, chạy tuột ra ngoài không trung, lấp đầy cái bầu không khí xung quang mình bởi âm thanh, tiếng động, không tĩnh lặng. Nó làm tôi thấy hình như mình vẫn còn đang sống, đang hít thở & hình như bằng cách nào đó, đang tiếp xúc/ trao đổi với thế giới bên ngoài.
Tôi = không tỉnh lặng.
Bất đẳng thức trên, có lẽ quá đỗi tự nhiên được mặc định trong đầu óc, để rồi tôi luôn nghĩ mình thuộc type những người sôi nổi, có hơi hướng hướng ngoại... hàng ngàn từ có thể diễn tả.

Nhưng tôi cảm thấy buồn lắm. Một cảm giác trống rỗng trong lòng.
Sài Gòn, 1 tháng nữa đến sinh nhật 24.

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

bong bóng Zenda để lại nhà.

em về,
để lại trong căn phòng nhỏ cả tiếng nói, giọng cười, cái liếc mắt rất ư là tình...
và cả 1 cái bong bóng đỏ cam cả góc phòng.

Sài gòn, kỳ nghỉ lễ 30/4-1/5 2011.