Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Không đề 2.

Bây giờ, Tôi nghĩ mình đã biết cảm giác đau đớn là gì.
Quả thật, nó chẳng "dễ sơi" tý nào cả.
Trái tim quặng thắt lại, nước mắt chỉ chực trào ra.
Ngồi lặng lẽ ở hàng ghế đá mà tưởng chừng như cổ tôi không thể nào làm chỗ dựa nâng cái đầu của mình thêm giây phút nào nữa cả.
Sống mũi tê tê, khóe mắt cay cay.

Tôi đang mất đi tất cả, những thứ mà trước đây vẫn tự hào rằng nó sẽ vẫn mãi là của mình.
Nhưng lại dần trôi qua kẻ tay... Từ từ trôi...